Thơ thì biết, hát thì không biết o Chiều ơi! Thơ vậy nhé...

Oan Tôi!

Oan tôi với oan Thị Mầu
Xưa, giờ sao lại đụng đầu vào nhau
Dặn lòng ôm hết thương đau
Ai hờn, ai giận! Làm màu cho thơ
Hãy nắng thì chữ vàng tơ
Còn mưa thơ chữ nét mờ lạnh run
Oan tôi cái chén tương phùng
Cái chung từ biệt nghìn trùng! Ngồi thơ


Bớ người! Người đừng đi...không thời nhị tui nhảy vào lu rượu tự vận cho vừa dạ người nghe; khà khà.

Thân,

Nhị