Bọn bắc tôi mời ông nhị cạn chén này, để rồi thơ tiếp nghe.
Đêm Trăng Chén Rượu Nhớ Người
Bạn mời chén rượu thưởng hoa
Vàng tơ nắng hạ chiều ta nhớ người
Năm xưa môi nở nụ cười
Thời gian thoáng chôc'...mấy mươi năm tàn
Mấy mươi năm! Buồn miên man
Tình ơi một thủa nào tan vỡ rồi
Bạn mời cạn chén tam bôi
Dòng tơ trăng ánh vàng trôi bến bờ
Rượu ngon, nhưng buồn! Bởi lòng nhị tôi bổng dưng nhớ người năm xưa quá mấy ông ạ.
Thân,
Nhị







