Bóng Chiều (2)

Trên đồi sương phủ bóng chiều
Gió lên rụng lá tiêu điều sắc thu
Khói lam giăng lối mịt mù
Thôn xa văng vẳng tiếng tù và vang
Giật mình thức giấc chim ngàn
Đám dơi trong núi kéo đàn đi đêm
Trên đồi sương phủ cành mềm
Trăng treo ngang nhánh soi thềm đá xanh
Bóng chiều thu tắt, trống canh
Chùa bên vừa điểm, trong thành nến khêu

Ông còn không mau thắp đuốc lên để lần chân xuống núi, còn ngồi đây nữa coi chừng bị cọp nó vồ ông ơi là ông; khà khà.

Thân,

Nhị