Hình đẹp thật; cho nhị tôi mượn để lục bát nghe anh Paulle Minh, mời.
Đi Đâu Trong Nắng Tơ Vàng!!!
Xuân đồi sợi nắng tơ vàng
Mây lơ lửng...gió nhẹ nhàng khói bay
Vườn cô hoa nở cánh ngày
Đong đưa nhành đọng giọt gầy sương rơi
Chàng oanh, nàng yến hót lời
Yêu thương nhau dưới sắc trời xuân sang
Lung linh sợi nắng tơ vàng
Ban mai cô áo ra đàng đi đâu!!!
Đi tìm ông để xin thơ, chứ còn đi đâu nữa mà hỏi??? Thấy ghét...khà khà.
Thân,
Nhị
Saturday, October 6, 2018
Lạc Giữa Đường Trăng
Bài thơ trên hơi khó hoạ đấy! Nhưng Con đã lên tiếng thì...cậu một cũng liều, hai cũng phải liều vậy Hoàng Ngọc nhé. Cậu xin mượn ý và câu thơ đầu của Mẹ Con mà hoạ vài vần âm tặng Con Và Mẹ Con nghe.
Lạc Giữa Đường Trăng
Đêm qua bước lạc giữa đường trăng
Thấy áo tơ tiên nữ điện hằng
Vũ khúc nghê thường e ấp dáng
Đường Quân đắm đuối mộng cung băng
Lan Viên thảo chữ khơi vần trắc
Mặc Tử hoành câu dứt tứ bằng
Bước lạc lên đồi đêm đợi gió
Về âm tấu khúc nhạc mùa trăng
Cậu làm bài này, câu 3 và 4 không " Đối " nhau! Mong Con đọc xong đừng cười cậu nghe Hoàng Ngọc; khà khà.
Thân,
Cậu Lee
Phượng Và Sông Nhớ Áo
Bên kia bờ là dãy hàng quán bán thức ăn xưa, có Bar Đông Thành...nơi mà anh lee đã bước chân xuống đò ra thuyền lớn đêm 13 tháng 5 năm 1979 để sống đời tha hương đất khách đấy Vũ. Giờ thì anh lee vào mượn ảnh của Vũ và ý thơ của chị Huệ Nguyễn mà hoạ ít vần nghe, mời.
Phượng Và Sông Nhớ Áo
Dòng vẫn chảy in màu phượng nở
Đỏ màu hoa của thuở xưa tà...
Áo giờ biền biệt phương xa
Người muôn năm cũ! Thuyền qua xứ người
Ta về buổi khóc cười trên bến
Cố nhân đâu chẳng đến đây cùng...
Chiều chân thả bước đường chung
Đêm chờ nguyệt ánh vàng lung linh màu
Hoa và áo nhớ nhau! Hoa rụng
Người với sông tiếc cũng dòng trôi
Ừ tình xưa dở dang rồi
Nợ duyên hẹn kiếp sau hồi sinh trao
Mấy lần về thăm Mẹ Già khi người còn sống! Anh lee thường ra ngồi bên bờ sông uống cà phê và ăn tối để nhìn dòng nước mà nhớ về một thời xưa thân ái cũ...giờ đã không còn nữa rồi Vũ ạ, buồn.
Thân,
Anh Lee
Chuyến Xe Lam Và Cổng Tam Quan Ngày Trước
Bức ảnh Cổng Tam Quan và Chiếc Xe Lam này làm anh lee nhớ đến những mùa Tết Xưa và các cô Nữ Sinh Rạch Giá ngày nào lắm Vũ (rất tiếc là người đăng ảnh đã cố tình " Bôi Xoá " mất lá cờ xưa). Thủa đó...cứ mỗi độ xuân về là cả đám bạn năm bảy đứa thường hay ngồi xe lam ghé vào Vườn Dừa, Hội Mộ Đồng Suôn, Cầu Quay, Rạch Sỏi, Minh Lương chơi từ sáng sớm đến chiều tối mới chịu về nhà; hay những chuyến xe sáng trưa chuyên chở các cô nữ sinh sống ngoài thị xã vào ra để được đến các trường kinh sử. Giờ thì mỗi người mỗi ngã! Đứa bên trời viễn xứ, đứa ở chốn quê nhà, kẻ mất người còn...buồn thật.
Chuyến Xe Lam Và Cổng Tam Quan Ngày Trước
Chuyến xe lam và những ngày tuổi trẻ
Mỗi độ xuân thường ghé Cổng Tam Quan
Rước, bỏ khách xưa! Đi đến từng làng
Từng thôn vườn, ruộng, đồng đang xanh lúa
Chuyến xe lam làm nhớ hoài cái thủa
Năm ba nàng áo lụa trắng nữ sinh
Chúng đuổi đeo ta...sáng bóng tối hình
Giờ đâu còn nữa! Hồn quê mình đã mất
Chuyến xe lam! Cổng Tam Quan u uất
Cổng Tam Quan giờ vẫn còn đó! Mà hồn quê mình thì đã mất lâu lắm rồi Vũ ạ.
Thân,
Anh Lee
Oan Ơi Ông Địa (2)
Nhị ca khen thơ Mi hay thật, chứ nào đã bươi móc chi đâu???
Oan Ơi Ông Địa (2)
Chị giữa hai tàu lá
Em bảo " Đôi rèm tranh "
Tôi khen...cho rằng phá
Oan ông địa không anh!!!
Khà khà.
Thân,
Nhị Ca
Subscribe to:
Posts (Atom)