Cái vụ nầy...thấy vậy mà không phải vậy O Quỳnh Dao ơi!!! Ở giai đoạn "Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy..." thì nàng nhỏ vài giọt lệ làm chùng chân lãng tử, nhụt chí anh hùng; nhưng một khi đã rước nàng về dinh thì...

Đố Anh Mà Dám!!!

Đố anh mà dám ra oai

Em đây bỏ đói nằm dài ra than
Anh mà nổi nóng làm ngang
Kêu thầy bỏ bót đời tàn đấy nhe
Em bảo thời anh phải nghe
Bằng không cất chái sau hè tạm cư
Em nói thời anh phải ừ
Cãi là em vật thân nhừ tử luôn

Bây giờ người khóc là chàng chứ không phải nàng...O ơi! Khà khà))).

Thân,

Nhị