
Lạc Đường Tơ
Rồi tình mình mấy mươi năm
Khảy dây tơ lạc khúc cầm oán cung
Rồi âm vỡ vụn vượt trùng
Tôi, em hai hướng không cùng lối mơ
Rồi duyên với nợ cách bờ
Hương chăn gối cũ nay hờ hững quên
Rồi đêm đối mộng gọi tên
Giật mình! Tình đã buồn mênh mông buồn
Rồi tôi, em...ai giòng tuôn
Hay là lệ nóng cạn nguồn nào rơi
Bởi tình ta chết nửa đời
Mấy mươi năm đã rã rời! Lệ vô
Chuyện mình giờ hóa mơ hồ
Giờ người xưa đã bóng phai hình nhạt! Mà thơ vẫn còn thơ, lụy tình thật; khà khà


.Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment