Trong thơ của Ông Anh có một chút thiền, một chút tình, một chút chán chường...nhị tui đọc thích lắm.

Thơ Anh

Đọc thơ anh...một chút tình
Chút thiền, chút chán chường nhìn nhân gian
Thơ như màn nhện tơ đan
Giăng dĩ vãng, với trăm ngàn tiếc thương
Mấy mươi năm! Cảnh đoạn trường
Tâm thiền mong thoát vô thường, đắng cay
Đọc thơ anh, chút nắng ngày
U minh trùm phủ, đời dày dạn thơ


Chúc Anh tâm bình an và sáng tác đều nghe.

Thân,

Nhị