Cõng Em Quăng Xuống Vực

Cõng em quăng xuống vực
Không còn tiếng than phiền
khỏi mang điều uất ức
Túi đầy ắp bạc tiền

Quăng em xong...ngồi nhậu
Nhìn trời xuân, đời xuân
Nhẹ cái lưng cõng gấu
Hoa ngày xuân ngát xuân

Cõng em quăng xuống vực
Tay vuốt mái tóc già
Từ đây không giận, tức
Bởi đay nghiếnmiệng bà


Quăng Bà Hùm Quận Sáu đi rồi, từ nay đời thảnh thơi à nghe; khà khà.

Thân,

Nhị