Ngồi làm việc mà cứ bị nhảy mũi liền tù tì! Thì ra Bà Chị phá nhà nhị tui.
Nhìn Tuyết Bay Nhớ Người
Nàng không hận...đâu dám hờn
Trách đông nào hiểu nguồn cơn gánh tình
Không qua! Nhớ cô bạn mình
Nhớ môi, nhớ mắt, nhớ hình bóng ai
Nhớ hương tóc thả lưng dài
Nhớ chân son gót đỏ hài, áo hoa
Tại đông nên nhớ người ta
Trách đông sao nỡ tình xa vắng tình
Nàng không hận...đâu dám bình
Thơ ngồi dưới mái hiên nhìn tuyết bay
Nàng không cho hận thì đố mà dám Bà Chị ơi!!! Khà khà.
Thân,
Nhị


No comments:
Post a Comment