Anh Tôi (2)
Tháng ba năm 2008, hơn một tháng sau khi tôi bị mất việc
lần đầu trong đời sau hai mươi tám năm sống trên xứ người thì Anh Tôi
chết bởi cơn đột quị! Tôi bị xốc nặng và nhìn những đứa con của anh tôi
tuổi còn đang ngồi dưới mái nhà trường, chúng còn trẻ quá làm tôi
không cầm được lệ. Anh Tôi ra đi để lại bao tiếc nhớ trong lòng tôi với
tháng ngày anh chị em chung vai nhau lo cho Bố Tôi trong tù và Mẹ Tôi
thì lâm trọng bệnh! Anh tôi phải chịu cơ cực mọi bề để phụ lo tiền nông
cho mẹ tôi điều trị bệnh bên nhà và phần tôi yên tâm tiếp tục việc học
hành trong những năm đầu đến Mỹ. Đời tôi có hai người anh mà tôi trọng
nể và không bao giờ quên là Ông Anh Cả Tôi và Ông Anh Kế Tôi đã mất
như đã viết những dòng trên; tôi nên người hữu ích của ngày hôm nay là
nhờ công của hai anh tôi rất nhiều, sau cha mẹ tôi. Giờ thì các cháu
con anh tôi, có đứa đã ra trường đi làm nên tôi ít còn lo lắng hơn so
với thời anh tôi vừa nằm xuống, mong sao chúng đều thành nhân sau này
để còn lo phụng dưỡng Chị Dâu Tôi khi tuổi về già vậy. Ngồi viết những
dòng này hôm nay, bởi lòng tôi nhớ anh tôi lắm.
Anh Tôi (2)
Tôi những ngày tuổi trẻ
Lưu lạc nơi xứ người
Nhờ anh tôi nuôi mẹ
Cắp sách để nên người
Giờ anh hồn lạc cảnh
Tôi tóc mái muối tiêu
Nhớ thương nhìn di ảnh
Dạ buồn biết bao nhiêu
Mong cháu mình chững chạc
Hữu ích, anh môi cười
Mong cháu mình đỗ đạt
Anh chín suối miệng cười
Tôi nhớ anh tôi lắm
Cầu trời đất chứng cho
Dạ này thương tiếc lắm
Cầu hồn anh chứng cho
Cầu cho anh tôi kiếp sau có được đời thong dong và hài hòa hơn kiếp đã qua vậy.
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment