Bạn Như Mình
Nhìn cảnh Đánh Mất Cả Nhân Tính này làm tôi nhớ
lại thời còn cắp sách bên nhà, dưới thời Việt Nam Cộng Hòa đầy Nhân
Bản. Lúc đó tôi học lớp tư (lớp hai bây giờ), có một lần trong giờ ra
chơi, nhị tôi và vài đứa bạn đang bắn cu li dưới gốc cây bàng trên sân
trường thì bị một anh học chung lớp phá, đá hòn đạn của nhị tôi vào bụi
cây! Nhị tôi hỏi anh bạn tại sao lại làm vậy thì anh trả "Tao thích
thì đá, mầy làm gì tao?"; thôi thì máu Trương Phi của nhị tôi nổi lên
đùng đùng, thoi ngay cho anh bạn tôi một đấm tá hỏa tam tinh, nằm lăn
ra đất la trời như bọng, máu mũi chảy ướt cả ngực áo trắng học trò. Có
đứa bạn chạy vào phòng mét Thầy Tôi, Người đi ra kêu hai đứa đi vào
lớp! Thầy Tôi bảo một bạn chạy lên văn phòng giám thị lấy bông gòn và
thuốc đỏ mà chìu lau vết máu và thoa thuốc đỏ sát trùng cho bạn
tôi...xong rồi Thầy Tôi kêu anh bạn đi lấy thuốc đưa bạn tôi về nhà;
sau đó Thầy Tôi hỏi nhị tôi "Sao em đánh trò đó", nhị tôi trình Thầy
những điều đã viết bên trên. Thầy Tôi nghe xong bảo nhị tôi nằm xuống
ghế và đét vào đít tôi năm roi thật đau! Dặn tôi sau này không được
đánh bạn mình, có gì phải vào thưa lại cho Thầy biết và bắt tôi phải
xin lỗi bạn tôi trước mặt cả lớp khi bạn tôi trở lại học vào sáng hôm
sau. Nhị tôi tưởng bị Thầy đánh năm roi là xong, ngờ đâu...sau giờ tan
học hôm đó, Thầy Tôi theo nhị tôi về đến tận nhà gặp Cha Tôi và thuật
lại việc nhị tôi đánh bạn mình sáng nay! Thôi thì đời nhị tôi bị một
lần nhớ đời, sau khi Thầy Tôi về rồi, Cha Tôi lấy cây chổi lông gà khẻ
tay tôi chục cây và bắt tôi ngồi viết ba trăm câu "Không Được Đánh Bạn"
rõ ràng trên giấy trắng mà không được bôi xóa, nếu bôi xóa thì phải
viết lại từ đầu. Sau lần đó, nhị tôi kinh tới già...suốt những năm học
sau này đành phải khoát áo thầy tu mà nín thở qua sông vậy, chứ còn tái
phạm thì Cha Tôi không nhẹ tay như lần đầu vì nhị tôi biết tính Cha
Mình rất uy nghiêm.

Bạn Như Mình
Bạn cũng như mình khác chi đâu
Cũng đau khi bị đánh rách đầu
Mẻ trán! Vì lỡ lời ai muốn
Va nhau! Thì hãy thứ tha nhau
Bạn cũng như mình, người đâu khác
Cớ sao thượng cẳng với hạ tay
Năm bảy vây nhất nhân thân lạc
Đúng phường du thủ! Du thực nay
Bạn cũng như ta, người đấy mà
Nhị tôi ngồi viết những dòng này thì nhớ Thầy Nghĩa Tôi, các Thầy Cô
Giám Thị trường và Cha Tôi nhiều lắm! Nhớ luôn cả một thời thân ái cũ
còn cắp sách đến trường bên nhà thời Việt Nam Cộng Hòa đầy Nhân Bản xưa
với nền giáo dục Thương Người Như Thể Thương Thân ngày đó bạn ạ.
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment