
Em Đem Mồi Dụ
Em đem mồi luộc tôm, cua
Chưng cành với lá mà lua cá kình
Cho tôi đớp để lụy tình
Trăm năm một kiếp khiếp kinh, tan tành
Đỏ, cam là máu nhỏ vành
Môi tôi dập, bể tanh banh tháng ngày
Xanh, trắng là sắc giơ tay
Đầu hàng! Chịu chết dưới ngay chân người
Tôm, cua trong dĩa thấy cười
"Ông kia bị dụ mấy mươi năm sầu
Là đò thủng, là chìm tàu"
Em đem mồi nhử tôi trao kiếp đời
Em ác quá vậy em ơi....
Chị Cả đừng đem bài thơ này đưa cho Bà Hùm Quận Sáu Em đọc nghe...Nàng giết bảy này mất; khà khà=))=))=)).
Thân,
Bảy
No comments:
Post a Comment