Hai bài bốn câu đâu đã đáng giá hơn trăm bạc ông nhị? Làm thêm một bài nữa thì may ra bắc tôi quên chuyện nợ nần của ông.
Ngày Em Áo Lụa Thu Vàng (4)
Ngày em áo lụa thu vàng
Vạt trêu tơ ngõ nắng đàng là ta
Nhớ thương sau trước hai tà
Đắm say hương sắc mặn mà đêm thơ
Bến cỏ mây, hoa cúc bờ
Dòng sương dóng khói lững lờ dòng trôi
Biết ra tình lậm mất rồi
Biết ra tình đã đứng ngồi dạ đau
Ngày em áo lụa thu màu
Vàng pha nhánh lá phong bàu rượu cay
Người chẳng hay! Tội tình thay
Âm là nước mắt! Chữ là máu pha màu mực thơ của người viết đấy nghe ông bắc..chỉ nợ ông hơn trăm bạc mà đòi phải trả ba bài, ông bắc thật là quá đáng à nghe; khà khà.
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment