Ừ! Cứ mỗi độ xuân về, lòng bắc tôi lại nhớ người và nhớ quê quá ông nhị ơi.
Đông Xuân Giao Mùa (3)
Bên này gió lạnh mùa đông
Bên kia ngọn bấc rợn sông xuân rồi
Đã mai nụ nở vàng đôi
Cánh rơi rụng xuống dòng trôi bến chiều
Lòng ta buồn biết bao nhiêu
Nhớ quê nhà đứng đăm chiêu mắt nhoà
Ông bắc nhắc đến tết, làm nhị tôi đây cũng nhớ lây à nghe.
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment