Bởi cô ta ngày ngày...ra thì đọc chữ thơ, vào thì nghe câu phú! Nên mặt mũi không cau có mặt sao được anh Hai?
Này Cô Áo Lụa Trắng Kia Ơi
Này cô áo lụa trắng kia ơi
Vội đến rồi đi tận góc trời
Khiến kẻ đau lòng thơ chữ rụng
Cho người xót dạ phú từ rơi
Hương tà tưởng nhớ âm đoạn đứt
Sắc vạt hoài thương ý rã rời
Vội đến rồi đi hờ hững thế
Này cô áo trắng lụa kia ơi
Đứa em này viết vội tám câu gửi anh hai đọc cho vui nghe.
Thân,
Đứa Em Cùng Quê
No comments:
Post a Comment