Nhị em vào mượn hình và ý thơ của chị Chủ Vườn Thơ Ngọc Huệ mà thả ít vần âm nghe, mời.


Thu Về Nhớ Quá Cung Đàn

Thu về nhớ quá cung đàn
Xưa âm mười ngón tay nàng rung tơ

Lưng không chiếc lá hững hờ
Rơi dòng xanh nước lững lờ nước trôi
Một đêm sương phủ kín đồi
Giăng giăng bến vắng kia rồi khói giăng

Ta ngồi chén đợi chờ trăng
Vàng lên câu bóng cung hằng áo bay
Vần tiên nữ ấy mắt mày
Môi cười hiện xuống chốn này bên nhau

Thu về nhớ quá vạt màu
Xưa ai trắng rụng! Ngã bàu rượu thơ

Áo nàng rụng rơi...mà bàu rượu không ngã mới là chuyện lạ à nghe??? Khà khà.

Thân,

Nhị