Ông nhị à! Lòng bắc tôi muốn quên người ta, nhưng mỗi độ thu về lại nhớ ông ơi.
Thu Gọi Thầm Mãi Tên
Muốn quên người không dễ
Trong ta một bóng hình
Muốn quên người không thể
Trong ta một chữ tình
Thu ngoài kia lại sắc
Lá mùa rơi...lá bay
Khói sương mùa trắng đặc
Hạt mùa rơi...hạt bay
Dòng xưa trăng khuất đâu
Đường xưa ánh đèn mầu
Phố buồn hiu quạnh phố
Ngõ buồn con ngõ sâu
Muốn quên! Lòng vẫn nhớ
Bao năm một bóng hình
Người ơi! Người một thuở
Trong ta một khối tình
Thu gọi thầm mãi tên
Ông bắc quên thì năm vẫn bốn mùa xuân-hạ-thu-đông, còn nhớ thì cũng ngày bốn buổi sớm-trưa-chiều-tối thôi mà...có gì khác đâu? Khà khà.
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment