Hôm trước con diều của anh Thiện Titi rụng trôi trên sông, chứ đâu đã rơi xuống đất ông nhị...vào làm bài thơ khác sửa lại đi.
Con Diều Trôi Sông
Con diều đứt dây! Nó trôi
Dòng trong dòng đục...mồ côi một mình
Đầu sông cuối bãi phiêu linh
Ruộng đồng vạt cỏ kế sinh nhai tàn
Rẫy rừng lau sậy tràn lan
Vắng mây mưa héo úa khan khô rồi
Con diều đứt dây...nước trôi
Sóng xô gió giật! Mồ côi bể trời
Vậy à! Sửa lại thì sửa, có khó chi đâu? Khà khà.
Thân,
Đứa Em Hoàng Diệu
No comments:
Post a Comment