Nhớ ngày còn thơ, mỗi lần bị Thân Phụ phạt khi có những lời nói hay hành động xúc phạm đến bạn bè cùng trang lứa thì Ông hay nhắc câu "Thương thân mình thì phải biết thương người, trọng thân mình thì phải biết trọng người...". Thuở đó lòng nhị tôi không phục khi nghĩ đến mấy đứa bạn trời thần cứ theo thượng tay, hạ cẳng, chọc phá tôi mỗi sáng trên đường đến trường và mỗi trưa trên đường về nhà, nhưng không dám nói vì khiếp cái thần của Từ Phụ! Mà tính tôi lại cộc nên hay đè tên chính phạm xuống mà nện cho vài thoi và sau đó là bố mẹ anh ta dắt con đến tận nhà mắng vốn...trăm lần như một Cha Tôi bắt phải nằm dài trên nền nhà, quất vài ba roi vào mông và bắt quì úp mặt vào tường lập lại câu nói trên thật to như đọc kinh Tam Tạng. Lên bậc trung học đôi ba năm nhị tôi mới hiểu dần câu nói Cha Mình dạy con, tính tình bớt thô lỗ đi phần nào. Giờ Cha Tôi không còn! Với tuổi đời tóc hoa râm, muối nhiều hơn tiêu, nhị tôi vẫn phải niệm thầm hai câu nầy mỗi khi mặt giận phừng phừng như Trương Công muốn trói Người vô góc cây mà nện, muốn quăng tử lệnh bài như Bao Lão Tử là nhị tôi nhớ mấy lời Cha đã dặn mình mà chùn tay.



Tha Được Hãy Tha

Tha được người hãy tha
Đời ngang trái lắm mà
Nhẹ lời, nương tay nhé
Thương người tợ thương ta

Tôi ngồi viết những dòng nầy...hình bóng Cha Già lại hiện về! Tràn ngập trong tâm trí mình làm tôi nhớ Cha biết dường nào.

Thân,

Nhị