Hỏi thì hỏi...sợ chi ai!!!


Cô Cho Em Xin Mấy Hộc Bàn


Cô à! Một khối tình si
Một thời nó nặng như chì em mang

Cô còn trống mấy hộc bàn
Cho em xin để thơ nàng cất vô
Để vần chữ mực tím khô
Vài chục năm nữa mơ hồ ngồi xem
Ừ! đây một khối tình em
Của thời tóc ngắn ướt mèm lệ tuôn
Khối tình nặng quá thơ buồn
Nhiều không chổ cất bấy nguồn nặng mang

Nghe Cô còn mấy hộc bàn
Cho em Cô nhé! Thơ nàng liệng vô


Cô không cho thì thôi! Chớ đừng trợn mắt...em run; khà khà))).

Thân,

Lão Nhị