Cô Em Quét Lá Bên Đường

Này cô em quét lá
Bên đường dưới cội phong
Son nhạt môi, xanh má
Mắt vời trông...mắt mong

Cõi xa nào sương trắng
Mờ mịt lối thu về
Không gian ngày lẳng lặng
Không một bóng bốn bề

Đồi thu cành nhẵn nhụi
Trơ nhà tranh mái tranh
Hoa cúc vàng mấy bụi
Đóa nằm nghiêng nhánh xanh

Này cô em đừng cắt
Nụ cười hoa nhụy khoe
Này cô em đừng bẻ
Nụ mềm hoa đang khoe

Ừ! Cô tay quét lá
Đừng chạm cánh hoa vàng
Cho bên này khách lạ
Vần câu năm bảy hàng

Cô vời trông...mắt mong
Bên đường dưới cội phong
Không gian ngày lẳng lặng
Môi tái! Nhạt má hồng

Ông này vô duyên! Tôi quét lá, bẻ cúc trong sân nhà tôi, mắc mớ chi đến ông mà bảo khoan với đừng; khà khà.

Thân,

Nhị