Sau một cuộc phong trần bỏ nước ra đi! Sau ba mươi mấy năm sống đời lưu vong, tạo dựng tương lai trên đất khách; con cái giờ đã lớn khôn, thành nhân...lòng đã thảnh thơi nhiều, không còn bôn ba khắp lối, lo toan đủ điều như những ngày mới đặt chân đến tạm cư tại xứ sở Tự Do và đầy Nhân Bản này. Nhìn quanh ta vẫn còn lắm người thiếu may mắn hơn mình, họ đang cần sự giúp đỡ từ vật chất đến tinh thần; mình làm gì được cho người thì làm, xem đó là niềm vui khi đền đáp lại được phần nào ân người đã giúp ta trong những ngày đầu lưu vong vậy.

Tạ Ân (3)

Tạ ân người, tiếp giúp người
Xưa vòng tay đón tươi cười, dưỡng dung

Ngày đầu bước lỡ, đường cùng
Đất này tạm trú, dụng hùng chí ta
Thân yên, thê tử một nhà
No cơm ấm cật quyết mà đền ân

Tiếp giúp người khốn khổ cần
Miếng ăn, manh áo, tinh thần sẻ chia

Mong sao trả được phần nào trong muôn một ân người đã giúp mình là vui lắm lắm rồi bạn.

Thân,

Nhị