Thơ nói giận...là giận thiệt! Nói chạy...là chạy mất tăm mất dạng thật rồi.

Thơ Nói Giận...Là Giận!


Thơ nói giận...là thơ giận thiệt
Thơ chạy đi! Mất biệt, mất tiêu
Cho đây đồi chốn đìu hiu
Gió lên lá rụng dưới chiều tím thu

Thơ nói giận...tưởng hù, mà thật
Thơ chạy đi! Tôi mắt trông chờ
Bóng hoàng hôn nhạt trời tơ
Thôi rồi ta với xác xơ lá đồi


Thơ ác quá thơ ơi; khà khà))).

Thân,

Quận Em