Thật vậy sao chị Tuyết Dương...nhị tôi có thấy thơ mình ngang tàng bao giờ đâu???



Ngang Tàng Bao Giờ Đâu!!!

Thơ tôi ngang tàng ư
Ở đâu...từ bao chừ
Chỉ dòng ngây nét dại
Mê áo màu tiểu thư

Đắm trời hương với sắc
Đêm vần nguyệt, câu hoa
Ngày hồng môi, biếc mắt
Âm tư tưởng...ý sa

Ừ! Chỉ có thế thôi
Thế thôi đấy người ôi
Trên dòng ngây nét dại
Dưới vàng tơ nước trôi

Ngang tàng bao giờ đâu!!!

Ối giời! Oan ơi ông địa...bởi có người nói là thơ nhị tôi ngang tàng; khà khà.

Thân,

Nhị