Mấy ngày liền bị Bà Hùm Quận Sáu củi tạ tả tơi cả mình mẩy! Tối nay nàng mệt rồi nên đi ngủ sớm, nhị tôi lén bò ra phòng khách mở máy lên tìm người tâm sự. Vô tình lọt vào đây thấy thơ của bác Trần Phiêu và mấy Bác Tha Hương vui quá trời quá đất luôn, cho nhị tôi xin phép hoạ vài câu để vơi đi phần nào nỗi sầu nhân thế nghe mấy bác...mời.


Cái Cõi Trần Gian

Cái cõi trần gian níu mãi ta
Kêu buông chẳng chịu! Khổ thân già
Lưng còng mỏi gối lui thềm vướng
Mắt sụp ù tai tiến vách va
Tiết nắng khô khan mồm nóng sốt
Mùa mưa lạnh buốt xác ho gà
Van xin lão tạo à mau rước
Chớ để trần gian kéo giữ ta

Cái Cõi Trần Gian bên cạnh nhị tôi hung lắm, đến Trời nghe danh còn phải vắt giò lên cổ mà chạy! Mấy Bác Tha Hương có cách gì cứu nhị tôi không vậy, xin chỉ kế cho??? Khà khà.

Thân,

Nhị