Đã muốn yên...mà người ta không chịu cho yên, thiệt là tình.


Cô lên đồi áo bay


Cô lên đồi áo trắng
Đường quanh bao kẻ thơ
Ta khoang đò chén đắng
Bàu nghiêng...ôm gối mơ

Được đi bên cạnh người
Má hồng nét đôi mươi
Hương hoa mùa với tóc
Vàng hanh nắng...môi cười

Cô trên đồi áo trắng
Vần câu bao kẻ thơ
Ta đêm về giấc lặng
Thầm vương bóng hình tơ

Lụa hai tà gió bay

Trễ tàu! Nhưng còn đò qua sông Hiền Tỷ ạ, lo gì? khà khà.

Thân,

Nhị Đệ