Bắc tôi đang buồn bởi lòng mình thương nhớ người muôn năm cũ, mà ông nhị phán cho một câu...nghe thật đau lòng.
Ta Nhớ Người...Sao Người Chẳng Nhớ Ta
Ta nhớ người...hỏi người có nhớ ta
Dưới góc phong xưa vàng nắng thu ngà
Mùa heo may chớm xạc xào cánh lá
Đồi cỏ may ve vuốt lụa ai tà
Ta nhớ người...sao người chẳng nhớ ta
Giời ạ! Nhị tôi nói ra những điều mình nghĩ, đâu ngờ lại làm phật lòng ông bắc thế này? Khà khà.
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment