Ông nhị thì ngày thơ, đêm mộng thấy người xưa là chuyện bình thường từ bấy lâu nay...sao lại định đổ lỗi hết cho bắc tôi thế này?
Cô Đi Bỏ Lại Thơ Tôi
Cô đi bỏ gió đây sầu
Sông đây sóng rợn xám mầu mây trôi
Sớm trời sương khói phủ rồi
Trưa không nắng rọi đỏ đồi phượng hoa
Kẻ lòng thương nhớ người ta
Vai đen thẳm tóc mượt mà áo bay
Thơ buồn chẳng sắc hương vay
Vần âm chẳng chút đắm say kia dòng
Cô đi bờ đục bờ trong
Mười hai bến đổ! Nào mong khi về
Tôi giờ như u như mê
Dưới trên một nỗi tái tê tím hàng
Bắc tôi phải chân qua đò qua sông nhờ Bà Hùm Quận Sáu phân xử ngay cho ra lẽ mới được; khà khà.
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment