Lỡ Hẹn

O đi trong nắng vàng dạt nắng
Thu đã về mang gió heo lên
Khói chiều soi lá từng chiếc lặng
Rơi lấp chân vừa qua lối bên

O Mắt xa vời trông ngóng ai
Trời tơ bám tóc, bụi bám hài
Hẹn ước nỡ đành quên! Lỡ hẹn
Cho mù sương...nghìn giọt thấm vai


Hắn ham vui nên theo bè tụ đám, để rồi quên hẹn! Về đi thôi o nhé; khà khà.

Thân,

Nhị