Thôi thì duyên nợ trăm năm
Em ngồi dệt nốt cung trầm cho anh
Nnh
Hai câu nầy hay thật, phải phục anh Bông Lúa đọc là thấy ngay.
Tiếng Cầm Réo Rắt
Bấy lâu ngồi dệt cung trầm
Đêm qua tay bút vẽ mầm rễ thơ
Để ngày xuân nắng vàng tơ
Trồi cây đâm nhánh xuân ờ lá xanh
Vài hôm sau nụ đâm cành
Đoá hồng gió nhẹ qua thành nở hương
Hoa kia e ấp bên tường
Ngừng chân lữ khách trên đường ngắm hoa
Cung trầm réo rắt sân nhà
Đình hiên chiều bóng áo tà sắc xuân
Mượn ý thơ ở hai câu cuối bài "Dệt Tình" của Bà Chị để hoạ cho vui nghe; khà khà.
Thân,
Nhị
Monday, February 8, 2016
Tiếng Cầm Réo Rắt
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment