Thôi thì duyên nợ trăm năm
Em ngồi dệt nốt cung trầm cho anh
Nnh

Hai câu nầy hay thật, phải phục anh Bông Lúa đọc là thấy ngay
.

Tiếng Cầm Réo Rắt

Bấy lâu ngồi dệt cung trầm
Đêm qua tay bút vẽ mầm rễ thơ
Để ngày xuân nắng vàng tơ
Trồi cây đâm nhánh xuân ờ lá xanh
Vài hôm sau nụ đâm cành
Đoá hồng gió nhẹ qua thành nở hương
Hoa kia e ấp bên tường
Ngừng chân lữ khách trên đường ngắm hoa

Cung trầm réo rắt sân nhà
Đình hiên chiều bóng áo tà sắc xuân

Mượn ý thơ ở hai câu cuối bài "Dệt Tình" của Bà Chị để hoạ cho vui nghe; khà khà
.

Thân,

Nhị