Thơ mà thấy bóng hồng là vần âm chúng bay mù trời tối đất à nghe bà chị Xóm Đình! chư không áo giận...áo đi luôn, thì thơ nhị em buồn lắm Bà Chị ơi.


Bóng Hồng Áo Lụa Qua Sân

Thơ mà thấy bóng hồng
Giai nhân người áo lụa
Là vần âm bềnh bồng
Bay mù trời thu úa

Lá vàng pha vạt hương
Tà ai trong khói sương
Nắng chiều soi sân trước
Hồn thơ gió muôn phương

Giai nhân người áo lụa
Thơ tôi chữ bềnh bồng
Bay mù trời thu úa
Vần rụng rơi thu dòng

Ới cô áo vàng ơi
Sao không ghé đây chơi!!!


Ông già mắc dịch! Đã sáu mươi rồi mà không nên nết, cứ ngày đêm thơ ghẹo áo trêu hoa; khà khà.

Thân,

Đứa Em Xóm Kèn