Những năm gần đây, nhị tôi thường đi dự đám tang để tiễn đưa các bậc Cha-Chú và Tiền Bối Mình về với cát bụi! Cứ mỗi lần đến để nhìn thi thể những Người Quá Cố và quì lạy người lần cuối, là những kỷ niệm một thời còn sống bên nhà và một thời trai trẻ trôi lạc trên xứ người lại kéo nhau về trong trí nhị tôi. Tiếng nói, giọng cười của từng người một! Hình ảnh của những tháng năm đầu vừa đặt chân đến đất khách...như nhưng đoạn phim ngắn cứ lảng vảng mãi trong đầu mình cả mấy tuần liền sau đó. Mới hay kiếp trăm năm này vô thường, thấy đó rồi nghìn thu vĩnh biệt, thấy đó rồi trùng trùng cách xa, rồi mất bặt bóng hình, rồi thanh âm theo gió lên trời...tàn phai! Kẻ sinh trước đi trước, người đẻ sau nối chân theo; nay ta khóc tre già, thì mai này măng non khóc ta vậy, nghĩ cuộc tan hợp, ngẫm đời bể dâu mà lòng buồn lắm thay.


Trăm Năm Một Cuộc Bể Dâu...Vô Thường!

Trăm năm đời một cuộc
Dâu bể ấy...vô thường
Hôm qua nhà sáng đuốc
Đêm nay! Tối tăm tường

Đi về hai lối chia
Tám hướng âm tiếng lìa
Mười phương hình bóng bặt
Kiếp người! Tên, tuổi bia

Một cuộc rồi gió bay
Ba vạn sáu nghìn ngày
Như mây trời khuất nẻo
Cõi trần ai! Đắng cay

Đời mấy chữ bể dâu
Tử sinh kia đáo đầu
Nay tiền nhân, mai hậu
Thế! Kẻ trước, người sau

Vô thường! Cảnh vô thường


Hôm nay ta tiễn Chú Mình, mai này con cháu tiễn ta! Đời vốn là một cuộc hợp rồi tan thôi mà.

Nhị