Thấy bức hình này là muốn thơ ngay.
Ngày Em Áo Trắng
Ngày em áo trắng che dù đến
Đường mòn sương...thu sáng mờ sương
Nắng chưa lên trên đồi dưới bến
Đò chưa qua chờ rước người thương
Tôi mãi trùm chăn ngồi mơ chữ
Vần âm dòng sau trước dòng thơ
Quên cả không gian...giờ khắc cứ
Ngờ ngoài trăng vẫn lối mù tơ
Nên em không thấy quay về khóc
Xé nát ngăn thư đoạn tuyệt tình
Tôi qua sông đón chờ ngang dốc
Chẳng bóng người nên trách hận mình
Ngày em áo trắng bước sang ngang
Tôi giấu niềm đau khép bẻ bàng
Chân theo đưa tiễn đò đưa tiễn
Bên bờ tay dìm giấy nghìn trang
Nay đâu bóng áo thu xưa nữa
Đồi sương thu lộng tiếng heo may
Nay tôi đứng đón! Người đâu nữa
Đồi thông thu vù nhánh thông lay
Thơ xong là muốn tự sát rồi Ngoc Trai Tran ơi; khà khà.
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment