
Hương Ngọc Lan
Nhà tôi có cây ngọc lan
Sao cô không hái hoa mang đem về
Hay sợ nhành tẩm hương mê
Lá thoa hương đắm lòng tê tái lòng
Tay run hoa rớt xuống dòng
Vàng trôi đi khuất bờ cong thẳng bờ
À đây biết...cô ngại thơ
Tôi câu chữ tím vần mơ thấy người
Nhà tôi đoá ngọc lan cười
Sao cô chẳng hái vài mươi mang về!!!
Tại sao vậy cô giáo Chi...tại sao??? Khà khà



Thân,
Lão Nhị
No comments:
Post a Comment