Uống đến khi hết say là tửu lượng vô địch rồi o Buồn hỉ!!!

Ta, Trăng Và Bốn Bề Hiu Quạnh!

Vui buồn mượn bát rượu đầy
Năm canh dưới bóng trăng gầy tìm quên
Đường đời sương gió, bấp bênh
Sáu mươi năm phận đá gềnh bến sông
Hao mòn! Rêu phủ giữa dòng
Vui buồn bát rượu cõi lòng tái tê
Trăng xưa lạc chốn nào hề
Trăng nay một bóng bốn bề quạnh hiu


Khóc cứ khóc, uống cứ uống...dzo^ O; khà khà.

Thân,

Nhị