Mỗi lần trở lại nhà, nhớ đem giày rửa cho sạch Bụi Đường nghe Monk...không thì chẳng có chốn quay về à nghe.

Rửa Sạch Bụi Đường

Đem giày rửa sạch Bụi Đường
Kẻo vương hạt cát Nửa tường chuyện ta

Chuyện gió mát, buổi trăng ngà
Bãi đêm tiên cá lên và ngủ quên
Khách vấn họ, khách tra tên
Đưa chân tận chốn cửa ghềnh cố hương


Xong đem giày rửa Bụi Đường
E vương cát biển Nửa tường thì nguy

Mong là Em Dâu Tui đừng thấy bài thơ này...chứ mà vào đây đọc được thì chắc đầu Monk bị cạo trọc lần nữa quá!!! Khà khà.

Thân,

Anh Bảy