Sao chị Hồng Điệp biết là Bà Hùm Quận Sáu Nhà Tôi không nợ nần chi thơ?
Bà Đốt Thơ Tôi
Nỡ nào bà đốt thơ tôi
Hương hoa sắc bướm khói trôi lửa tàn
Nhớ câu trăng gió miên man
Thương lời môi mắt cúc-lan-mai-hồng
Bốn mùa xuân-hạ-thu-đông
Vần âm ngóng-đợi-chờ-trông áo rồi
Tay bà đốt hết thơ tôi
Vạn nghìn con chữ ỉ ôi ấy tình
Dám đem đốt cả vạn bài thơ của nhị tôi...là Một Nửa kia phải trả nợ Một Nửa này cả đời đấy nghe bà chị; khà khà.`
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment