Nhị tui mê thơ từ cái thuở biết dõi mắt theo tà áo nữ sinh của người ta khuất ở cuối đường, rồi thơ đeo theo nhị dứt không ra, chặt chẳng đứt nên đành phải cõng vần âm trên lưng mình mà đi mãi đến bây giờ vậy!
Tại Áo Người Mà Tôi Mê Thơ
Tại áo người mà tôi mê thơ
Vần âm mang từ đó đến giờ
Đã bốn mươi mùa thu lá đổ
Đầy sân vườn nhẹ nắng vàng tơ
Nghìn tứ thơ về vương vấn ai
Tà sau vạt trước dáng trang đài
Của thuở đầu húi cua mười sáu
Chung trường chưa lần dám so vai
Tại áo người mà tôi mê thơ
Biết rồi, khổ lắm! Ông thơ mãi...đọc mấy chục năm muốn mờ cả hai con mắt thiên hạ; khà khà=))=))=)).
Thân,
Nhị
Wednesday, May 11, 2016
Tại Áo Người Mà Tôi Mê Thơ
Subscribe to:
Post Comments (Atom)

No comments:
Post a Comment