Ớ này cô áo lụa hoa ngày tết
Đã xuân chưa cô tà dệt cành mai
Đã xuân chưa vàng vạt đỏ chân hài
Cô hãy bảo tôi hay tôi thơ nhé
Ơi cô ơi sao môi son chẳng hé
Trả lời tôi bước nhẹ bước qua luôn
Cho tôi quê tôi nghĩ phận mà buồn
Rưng rưng mắt lệ theo luồn bay mất
Bớ cô kia đành lòng ư! Ác thật
Ông có ngừng réo cho không, tui mà nổi cơn tam bành quay lại là cái
thân gầy như cây tre của ông lăn ra đất, bốn chân ghế chổng gọng lên
trời đấy nhé; khà khà))).
No comments:
Post a Comment