Tưởng gì lạ!!! Chứ bị Sếp bỏ đói thường xuyên nên quen rồi Bà Chị ơi.


Tại Thơ! Ta Bị Bỏ Đói

Chàng à có đói ăn thơ
Heo may với nắng vàng tơ thu người

Em phải gió nên đâm lười
Em bị nắng! Hai con ngươi chúng lòa
Không thấy gạo, nước mà mò
Nồi đây với nắp sao vo...nên đành

Để chàng ăn tạm lá cành
Vài ba chục chiếc xưa xanh nay vàng


Vậy cũng no bụng mà ngồi thơ nhớ người ta nghe chàng. Giời ạ! Thơ hại đời nhị tui rồi chị Liên Hương ơi là chị Liên Hương; khà khà=))=))=)).

Thân,

Nhị