Nhìn hình trái mảng cầu dai này khiến nhị tôi nhớ Mẹ Tôi thật nhiều! Lần đầu tiên sau 25 năm lìa bỏ quê nhà, tha hương đất khách, nhị tôi quay về thăm Việt Nam và cũng để rước Mẹ Mình trở lại Mỹ sống. Trước sân nhà có cây mảng cầu dai, trái không nhiều và nhỏ bởi thiếu đất vì người trồng không quen với việc vun trồng vườn tược nên cây thưa lá, thân nhành còi cọc lắm. Trên cây chỉ có một trái đã chín tới và to hơn những trái xung quanh mà Mẹ Tôi đã dặn dò những đứa bé trong xóm đừng hái, để dành cho nhị tôi về ăn mà hồi tưởng lại tháng ngày còn sống bên nhà. Giờ thì Mẹ Tôi đã không còn, Anh Kế Tôi đã mất và Cháu Tôi cũng không giữ nỗi gia tài của cha mình để lại, buồn thay.

Mảng Cầu Không Người...Ai Giữ!!!


Giờ đây ai giữ mảng cầu
Tôi về ăn nhớ lại mầu quê xưa


Ngày tôi còn bé tắm mưa
Hạ ngồi cắt tóc gáo dừa bên sông
Cắm câu bắt cá lóc đồng
Mò con hến đục cả dòng liệng nhau
Ngày Mẹ Tôi trước, chân sau
Nép che tay áo bước vào trường bên
Ê a công phụ mẫu đền
Nghĩa thầy bạn trả làm nền tiến thân
Ngày tôi xuống bến là lần
Đi đêm sóng gió! Phong trần tha phương
Bờ xa vạn dặm cố hương
Phần tư thế kỷ mới đường về thăm


Mảng cầu đôi quả hôm rằm
Cúng Mẹ tôi xác người nằm mộ yên



Giờ mà nhị tôi về! Đâu còn Mẹ Già canh giữ trái ngọt cho mình ăn nữa rồi, buồn thay.


Nhị