Dạo này nghe " Bớ... " bên kia kia bờ sông thì biết là ai kêu mình ngay thôi; một là Hiền Tỷ Trúc Lan...còn không là chị Chủ Vườn Thơ Ngọc Huệ, chứ chẳng còn ai khác vào đây. Có nhị tui đây Hiền Tỷ Trúc Lan ơi, đừng réo nữa! Mấy Nhỏ Bạn Tui (nhất là Nhỏ Xe Lôi Chùa Tam Bảo) mà nghe được thì kéo ra cả đám dàn hàng ngang- xếp hàng dọc, là nhị tui bỏ bến đò này đi luôn không trở lại à nghe Hiền Tỷ.


Vần Âm Biến Sắc! Âm Thầm Rụng Rơi


Vần âm biến sắc! Âm thầm rụng rơi


Bớ làng củi tạ nát đời
Nay chân đá, guốc nện thời dập thân
Bảy cô nặng tám trăm cân
Đè một tạ, mười ký gần bẹp luôn
Tiếng đứt quãng, lệ ngưng tuôn
Xác thần bất biết vui buồn...buồn vui
Trước mắt ư cảnh ngậm ngùi
Không gian thiếu oxy mùi áo hương
Bảy cô dung mạo tợ sương
Tợ gió hạ tiễn lên đường du thiên
Xác trần thế! Hồn cõi tiên
Chữ câu thơ nổi chìm miền chơi vơi


Vần âm hóa khói mây trời

Bớ Hội Kiên Giang! Bảy nàng Rạch Giá giết ông nhị say nhà mình rồi kìa hội hè ơi; khà khà.


Thân,


Nhị