Ừ! Chị Bảy thơ nói cũng đúng "Ai người nhặt lá làm thơ,
cho người quên tuổi dại khờ lao xao, ai người còn giấc chiêm bao, cho
người theo dấu trăng sao mịt mờ ", bốn câu này làm người ta đọc xong
phải chạy ra sân nhặt lá vào thơ để được chiêm bao về tuổi dại khờ, tuối
vừa biết nhớ biết thương một bóng hình vậy nghe chị Bảy.
Nhặt Lá Đề Thơ
Đã mùa nhặt lá đề thơ
Tứ câu mượn áo người tơ áo nàng
Âm heo may...tiếng lộng đàng
Xạc xào thu lá mùa sang thu mùa
Vi vu ngọn cỏ gió lùa
Bông bay trắng cánh đồng thưa trắng màu
Bên bờ sông ngả nghiêng lau
Nhành cùng mây bóng kề nhau trôi dòng
Kìa ai...cầu mấy nhịp cong
Giữa buông thả tóc mây hong dưới chiều
Lơ lửng vạt cuốn, tà xiêu
Hai manh lụa trải đường khiêu gợi đường
Mờ mờ thu khói và sương
cho ta thơ chữ vần vương vấn vần
Đã mùa nhặt lá vàng sân
Đem vào thơ áo lụa thân ai đề
Chị Bảy Đại Kiều có biết Nhỏ Tím Tiểu Kiều trốn mô không
hỉ??? Chỉ nhị tôi tìm mà níu áo O ra thơ cho vui nhà nghe chị Bảy; khà
khà.
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment