Được gần người đẹp như thế này, chết tốt hơn. Đằng này
người ta bắt mình phải sống điên điên, tỉnh tỉnh mới là khổ cả một kiếp
trăm năm đấy chứ các bác.
Van Trời Được Chết
Van Trời! Cho con chết
Chứ sống chi khổ vầy
Vào ra thân xác mệt
Hồn điên tỉnh...hao gầy
Người cười, tâm ngây dại
Họ khóc, lòng ngu ngơ
Đêm ngày con đây vái
Xin Trời! Được chết cơ
Sống trăm năm chi khổ
Nhật nhật bấy nhiêu lần
Tối đen vùng âm thổ
Sáng chói hương sắc trần
Van Trời! Lấy mạng con
Ông Thiên ác thật! Xin chết nào có được đâu, bắt phải khổ với sắc hương
người trọn ba vạn sáu nghìn ngày mới cho đi...giời ơi là giời; khà khà.
Thân,
Nhị
No comments:
Post a Comment