Không khóc đâu được...nhớ mấy O Áo Trắng Nguyễn Trung Trực năm xưa quá mà!


Đừng Khóc Nữa!

O bảo tôi đừng khóc
Mà nước mắt vẫn trào
Nhớ tà xưa với tóc
Cô nữ sinh năm nào

O khuyên tôi nín đi
Chuyện qua rồi sầu bi
Chỉ là hư với ảo
Luyến tiếc! Chẳng được gì

Tôi biết O...tôi biết
Nhưng nào ngăn được giòng
Chúng lăn, rơi không tuyệt
Hai làn chảy ròng ròng


Đã nói hết lời rồi, mà ông cứ ngồi ôm hũ rượu khóc mãi...Tui về à nghe; khà khà.

Thân,

Nhị