Nhị tôi viết mấy bài liên tục về " Lá Diêu Bông " cho vui, chứ trên đời này làm gì có thứ lá mà chị Vinh của ông Hoàng Cầm cắc cớ bảo ông đi tìm, đặng thì lấy ông làm chồng, ác thật! Người của nhị tôi năm xưa không bảo mình đi tìm lá, mà là hái hoa Phượng Vĩ về ép lên những dòng thơ tôi viết tặng người ta trong quyển vở học trò ngày nào.


Người Dặn Tôi! Hái Cánh Phượng Hồng


Người không muốn...tìm lá diêu bông
Chỉ dặn tôi, hái cánh phượng hồng
Về ép lên, dòng thơ xưa viết
Mai đời hai ngã! Mang sang sông


Người đi để, vần âm thơ khóc
Năm, mười năm! Nhớ tóc hương hoa
Là bài phượng vĩ tôi ngâm đọc
Dưới cành hạ mắt dõi phương xa


Người đã muốn...phượng hồng tôi hái
Ép vào thơ! Quà tiễn theo chồng
Để từng hạ tái, tàn hạ mãi
Còn nhớ tà hương sắc phượng hồng


Người này còn ác hơn chị Vinh nữa! Nên mới nỡ phụ tình nhị tôi đây.


Thân,


Nhị