Mãi đến hôm nay mới nghe chị Bảy "Ới"...mừng quá.


Ới Ông Thần Thơ!


Ới ông thần thơ! Đại Kiều đây
Vân du sông núi mấy hổm rày
Có biết đâu người trông với nhớ
Câu vần tôi thả chốn Nhà Phây!!!

Mai mốt tôi về ông chớ trông
Chớ kêu đừng réo khắp ruộng đồng
Vang âm cùng tiếng gào...họ khiếp
Tay bồng tay bế trốn hết ông

Bảy Tui bị Nhỏ Tím Tiểu Kiều kéo lên núi, lôi xuống biển mấy tuần nay nên Wifi lúc thì bay lên tới Thiên Đình, khi thì lặn sâu tận đáy Thuỷ Cung...chứ không còn ở chốn dương gian này nữa đâu mà đêm ngày kêu với réo ông thần say ơi; khà khà.

Thân,

Nhị