Mỗi độ xuân về là dạ thấy buồn vui lẫn lộn nơi đất khách, nhớ nhà, nhớ những mùa xuân cũ khi còn sống bên nhà những ngày tuổi trẻ! Còn Ông Bà, Cha Mẹ, Anh Chị Em và xóm giềng xưa...nhớ vô cùng.


Dòng Thời Gian

Dòng thời gian...dòng thời gian trôi mãi
Bốn mùa luân, mùa lại, kéo mùa đi
Xuân ở trong ta! Hồn xuân cũ còn gì
Hương vị thủa nhà nhà thi đua tết

Cô áo lụa xanh thêu cành, đoá dệt
Nồi bánh chưng, hoa kết nụ mai vàng
Dĩa kiệu dưa, chiều nắng dạt tơ đan
Lung lay gió xuân làn xuân khói nhạt

Phong pháo vang vang sân tiền câu hát
Ly Rượu Mừng điệu nhạc chúc xuân nhau
Mái lá năm ba trai tráng rót, cạn bàu
Say với tết nghèo giàu chi cũng tết

Dòng thời gian...dòng thời gian tồn, hết
Bốn mùa thay tàn kết lá, đơm hoa
Xuân ở trong ta, hồn xuân ấy nay nhoà
Hương vị cũ! Giờ mù xa, xa lắm

Tìm đâu nữa chốn quê người vạn dặm
Việt Nam ơi! Thăm thẳm mây trùng mây
Đất khách rưng rưng đào cánh hoa gầy
Xuân viễn xứ nơi này ta viễn xứ

Dòng thời gian qua nửa đời khách lữ
Xuân rồi đi, rồi lại nghĩa gì đâu
Băm mấy xuân trôi tóc bạc mái đầu
Hồn xuân với gánh sầu dâng xuân tái


Tết tha hương nặng lòng khách lữ! Ngồi nhớ xuân xưa giờ đã không còn, có còn chăng chỉ là những ký ức nhạt mờ theo năm tháng...buồn.

Thân,

Nhị