Chờ Bà Nhị tra tấn mấy tiếng đồng hồ mới chạy vào xin tội cho, hồn lìa khỏi xác rồi Bạn Bà Nhị ơi!

Tưởng Hồn Lìa Khỏi Xác!!!

Hồn lìa khỏi xác lâu rồi
Đã mây gió cõi xanh đồi núi xanh

Đã sa xuống chốn tuyền thành
Đã cùng Diêm Lão nâng sành rượu thơ
Đã qua cửa nghiệp đời cơ
Thôi thì ở lại soạn tờ văn thư
Cho thân xác nhẹ vậy ừ
Không roi, củi tạ dần nhừ tháng năm
Nhìn lên...hồn vía Bà cầm
Chẳng buông con nợ vay tằm phải tơ

Hồn đâu lìa xác được ờ
Lên mây cỡi gió Bà quờ tay lôi

Tưởng thoát rồi chứ!!! Nào ngờ lãnh nguyên một thau nước lạnh giật mình...mở mắt ra Bà Nhị vẫn còn đứng trước mặt cười khà khà, tay vẫn cây củi tạ chưa chịu buông, khổ đời nhị tui.

Thân,

Nhị