Trời đã bắt đầu mưa từ đêm qua và sẽ còn kéo dài cho đến những ngày cuối tuần này, mưa mùa đông lạnh buốt làm nhị tôi nghĩ mà thương cho những mảnh đời lưu lạc và thương cho chính mình! Những mảnh đời vai gánh hai bên, cuộc sống trên đất khách và cuộc sống của thân nhân bên nhà, oằn cả đôi vai của một kiếp người. Viết những dòng này và nhẩm tính thầm trong đầu, thấm thoát thì nhị tôi đã rời bỏ Việt Nam hơn ba mươi sáu năm, kể từ cái đêm nhị tôi bước chân xuống tàu lưu vong cho đến khi ngồi viết những dòng thư này! Thời gian trôi nhanh thật, nửa kiếp đời tha hương...nửa kiếp đoạn trường.


Nửa Kiếp Tha Hương


Tha hương! Đời nửa kiếp
Hai vai gánh đoạn trường
Ngẫm lòng...sinh tử nghiệp
Vay trả đủ trăm đường

Thu đông dầm mưa tuyết
Xuân hạ trải gió sương
Đón chào tay tiễn biệt
Tình tám hướng, mười phương

Nay cười hôm mai khóc
Chén rượu cạn đầy say
Chiều tan! Trăng đêm mọc
Thức tàn canh mắt cay

Giòng nào lăn ướt gối
Đẫm những giòng chưa khô
Giòng nào lăn xuống vội
Cho giòng tuôn chảy mô

Về phương đông! Đông vạn
Dặm mờ xa biển xa
Về phương tây! Tây thán
Oan đời ta kiếp ta

Tha hương băm sáu năm
Vai hai gánh tơ tằm
Mười nghìn đêm ngày gió
Sương, tuyết với mưa dầm

Đoạn trường tấm thân ta
Sinh tử nghiệp mang đà
Nửa đời! Hai vai gánh
Oằn đường xa...còn xa

Thôi thì vay trả đủ
Lòng không oán không hờn
Thôi thì thân phong, vũ
Hàn, nhiệt! Chí đâu sờn

Rồi cũng qua...rồi đi


Đã chân qua được nửa chặng đường gió sương, còn nửa chặng đường mưa tuyết phía trước nữa thôi bạn ạ! Hãy mau bước mà về non để gặp lại những người muôn năm cũ nhé bạn.

Thân,

Nhị